— “Nhanh lên, đưa phong bì đây cho em bóc, còn kịp trả nợ. Chị đang rất cần tiền!”
Cả họ quay phắt lại, ánh mắt sững sờ. Bàn thờ mẹ vẫn nghi ngút khói hương, di ảnh còn như đang dõi nhìn. Vậy mà chị dâu đã vội vàng chụp lấy chồng phong bì để trên bàn, tay run run xé toạc lớp giấy. Tiếng sột soạt nghe rợn người trong không khí tang tóc.
Anh cả, mặt đỏ gay, quát lớn:
— “Cô làm cái gì thế hả? Mẹ còn chưa sang cõi mà cô đã tính toán tiền bạc rồi à?”
Chị dâu ngẩng lên, mắt trợn trừng, không hề e dè:
— “Thế các người có biết chị đang nợ mấy trăm triệu ngoài kia không? Nếu không gom số tiền phúng điếu này ngay thì chủ nợ nó kéo đến tận nhà, lúc ấy còn tang với ma gì nữa!”
Một tiếng bát rơi vỡ choang dưới chân bàn thờ. Bố chồng lảo đảo đứng không vững, miệng lắp bắp:
— “Trời ơi… còn chưa kịp chôn vợ tôi, mà các người đã tranh giành thế này sao?”
Không khí tang thương lập tức biến thành hỗn loạn. Người thì lao vào giằng lại phong bì, kẻ thì xô đẩy, chửi rủa. Hàng xóm kéo đến xem, chỉ trỏ bàn tán. Giữa lúc đó, một phong bì từ trong xấp tiền rơi ra, mở tung, để lộ một xấp giấy đỏ chói… không phải tiền, mà là giấy ghi nợ với con dấu và chữ ký đầy đủ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía chị dâu. Khuôn mặt chị ta thoáng chốc trắng bệch, đôi môi run rẩy không nói nên lời.
Hóa ra, tang lễ này không chỉ để tiễn biệt một người đã khuất… mà còn là lúc phơi bày bí mật chị giấu kín bấy lâu.
Tiếng xì xào mỗi lúc một lớn, cả gian nhà tang biến thành cái chợ. Người thân họ hàng chỉ trỏ, có người còn vỗ đùi:
— “Tôi nói rồi, dạo này thấy chị ta làm ăn to lắm, hóa ra vay nợ chứ có gì đâu!”
Anh cả mặt đỏ bừng, giật lại chồng giấy nợ, quát lớn:
— “Nói thật đi, cô vay nợ ai? Bao nhiêu tiền? Đừng để hôm nay mẹ chưa kịp yên nghỉ mà cả họ bị lôi ra đường!”
Chị dâu siết chặt mép áo tang, nước mắt lăn dài nhưng giọng vẫn rít qua kẽ răng:
— “Tôi vay… chính từ anh em trong họ này. Các người tưởng tôi làm ăn thuận lợi à? Toàn tiền tôi vay để xoay vòng, bây giờ lãi mẹ đẻ lãi con. Mẹ mất, tiền phúng điếu là cơ hội duy nhất để tôi cứu lấy gia đình mình!”
Cả gian nhà im phăng phắc. Lời chị ta như mũi dao cắm thẳng vào từng người. Quả thật, nhiều người trong họ đã từng lén lút cho chị vay, ai cũng hi vọng chị xoay xở được rồi trả. Nhưng giờ, sự thật trần trụi: tang lễ mới vừa xong, nợ nần chất chồng, nguy cơ cả họ bị lôi vào vòng kiện tụng.
Bố chồng run rẩy chống gậy, chỉ thẳng mặt chị dâu:
— “Cô coi tang lễ vợ tôi là cái chợ à? Cô biến mất khỏi đây ngay, đừng để tôi phải gọi công an!”
Chị dâu gào lên, giọng the thé:
— “Các người nói thế là phủi tay! Nếu tôi bị siết nợ, các người cũng không yên thân đâu, vì cái nhà đất này… tôi đã thế chấp rồi!”
Câu nói ấy như sấm sét giữa trời quang. Tất cả đồng loạt đứng bật dậy. Anh cả lảo đảo như không tin vào tai mình, còn hàng xóm ngoài ngõ ào vào, bàn tán râm ran.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, từ cánh cửa, một nhóm đàn ông xăm trổ, mặt mày bặm trợn bước vào. Tên cầm đầu lạnh lùng lên tiếng:
— “Xin lỗi, tang thì tang, nhưng nợ thì vẫn phải trả. Chúng tôi đến lấy tiền.”
Khói hương trên bàn thờ cuộn lên như muốn nghẹt thở cả gian nhà.
Không khí tang lễ lập tức biến thành chiến trường. Mấy gã đàn ông xăm trổ bước thẳng vào giữa gian nhà, lấn cả hương án, làm chân hương rung bần bật. Một người trong họ bật khóc nức nở:
— “Trời ơi, mẹ ơi, mẹ vừa nhắm mắt mà nhà cửa đã loạn thế này…”
Anh cả gầm lên, chắn ngang trước bàn thờ:
— “Đây là nhà tôi! Các người có biết mình đang đứng trước linh cữu không? Ra ngoài ngay!”
Tên cầm đầu cười khẩy, quăng một tập giấy tờ xuống đất, giọng sắc như dao:
— “Mày hỏi chị dâu mày đi. Căn nhà này đã thế chấp cho bọn tao từ ba tháng trước rồi. Có giấy tờ đàng hoàng, chữ ký, dấu đỏ. Không trả, thì hôm nay tao dán niêm phong!”
Tiếng “niêm phong” khiến cả họ tái mặt. Bố chồng run rẩy, ôm ngực ngồi phịch xuống ghế. Ai nấy ùa lại, giằng lấy tập giấy. Một con dấu đỏ chót, chữ ký nguệch ngoạc của chị dâu hiện rõ mồn một.
Chị dâu òa khóc, gục xuống:
— “Tôi… tôi không còn cách nào khác! Nếu không vay, gia đình mình cũng đã nát từ lâu rồi. Tôi tính sẽ dùng tiền phúng điếu để xoay, rồi lo liệu dần…”
Anh cả giơ tay định tát, nhưng kìm lại, gào lên:
— “Cô lấy quyền gì mà đem nhà của cha mẹ đi cắm?! Đây đâu phải tài sản riêng của cô!”
Chị dâu ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu, bất ngờ hét to:
— “Tài sản này là của tôi chứ của ai! Chính mẹ lúc còn sống đã viết giấy sang tên cho vợ chồng tôi, các người không biết thôi!”
Cả họ chết lặng. Bố chồng bàng hoàng:
— “Cái… gì? Bà ấy… sang tên cho cô?”
Tên chủ nợ nhếch mép:
— “Đúng rồi. Tôi không lạ gì, chính bà cụ đưa sổ đỏ ra làm chứng, bọn tôi mới dám giải ngân. Các người không tin thì cứ kiểm tra hồ sơ đi.”
Trong căn nhà tang, tiếng khóc, tiếng chửi, tiếng cười nhạt hòa lẫn. Không ai phân biệt được đâu là sự thật, đâu là giả dối.
Và ngay lúc ấy, một người họ hàng từ quê chạy hớt hải vào, trên tay cầm một phong bì dày cộp, run run nói:
— “Đây… đây là thư tay và giấy tờ mẹ để lại trước khi mất. Bà dặn chỉ được mở sau tang lễ…”
Tất cả đồng loạt nín thở.